Nhà là nơi yên bình và ấm áp nhất, thế nhưng hiện nay rất nhiều người thấy cô đơn giữa gia đình của mình
Mấy tháng trước, bà Tuệ (72 tuổi; ngụ quận 12, TP HCM) bị trượt chân ngã trong nhà tắm. Một mình ở nhà, bà cố bò ra ngoài lấy điện thoại để gọi con trai nhưng bất lực vì quá đau.
Chênh vênh
Chiều muộn, con dâu bà Tuệ trở về nhà, vội vàng đỡ bà lên giường, lau vết thương, dặn mẹ cẩn thận rồi lại tất bật làm việc nhà. "Tự dưng tủi thân, nước mắt tôi chảy dài. Tôi có con, có cháu nhưng cả ngày chỉ thui thủi một mình, ngã đau cũng đành chịu" - bà Tuệ thở dài kể.
Bà Tuệ có 2 người con, 3 năm nay chồng mất, sức khỏe sa sút, bà về sống cùng vợ chồng con trai. Thế nhưng, vì công việc, con trai bà Tuệ thường đi làm về khuya, con dâu cũng về trễ rồi lao vào làm việc nhà, 2 đứa cháu đi học từ sáng sớm, đến tối mịt về nhà ăn uống, vệ sinh rồi vào phòng học tiếp.
"Thực tế, các con không để tôi thiếu thứ gì - thuốc men, bánh trái muốn gì cũng có nhưng tôi lại chẳng thấy vui mấy. Mỗi ngày gặp mặt, nói chuyện với con cháu được vài ba phút, chỉ đủ để chào hỏi hay thông báo một chuyện gì đó. Còn lại những tâm sự, những câu chuyện muốn nói cùng nhau thì không có thời gian. Lâu lâu có bữa cơm ngồi cùng nhau, chúng nó cũng chỉ nói chuyện công việc, ăn xong thì người ôm điện thoại, người máy tính, mình như người thừa" - bà Tuệ tâm sự.
Minh họa: KHỀU
Là một phụ nữ thành đạt, gia đình được xem là hạnh phúc nhưng đôi khi bà Thu (50 tuổi; ngụ quận 7, TP HCM) lại giật mình vì gia đình dường như đang thiếu sự ấm áp cần có, càng ngày càng vắng những câu chuyện vợ chồng, con cái kể cho nhau nghe rồi cùng cười vang; vắng những buổi cà phê, ăn sáng cuối tuần cùng nhau ở quán.
Cứ 7 giờ sáng, người tất tả đi làm, người đi học. Tối về, dù mệt, bà Thu cũng cố gắng duy trì bữa cơm gia đình. Vậy mà không hiếm khi chồng, con trai bận họp, tiếp khách, tăng ca về trễ hoặc không ăn tối. Không đủ các thành viên, bà Thu và con gái cũng ăn vội vàng rồi ai làm việc nấy.
"Tôi vẫn hay bóng gió nhắc nhở, chồng con cũng hiểu bữa cơm gia đình quan trọng nhưng vì công việc, cứ tự nhủ gia đình mà, không ăn cùng nhau hôm nay thì ngày mai… Nhiều khi ngồi ăn cùng nhau nhưng tâm trí mỗi người đều để ở chỗ khác. Cứ thế chẳng mấy chốc dù sống cùng nhà mà không hiểu nhau, xa cách dần" - bà Thu lo lắng.
14 tuổi, học giỏi, gia đình khá giả nhưng Hoàng Minh (ngụ quận 10, TP HCM) vẫn thường tâm sự với bạn là "chán đời". Ba mẹ Minh vắng nhà liên tục, bữa cơm hằng ngày có người giúp việc lo, nhắc nhở học hành được giao cho gia sư, đưa đón đi học đã có Grab car.
"Đã lâu lắm rồi em chưa được ngồi ăn cơm cùng ba mẹ; chưa bao giờ nghe ba mẹ hỏi em có mệt không, học ở trường ra sao…? Em cần ba mẹ dành một chút thời gian cho em, biết em đang nghĩ gì, gặp vấn đề gì, muốn chia sẻ gì… mà dường như là không thể" - Hoàng Minh tâm tư.
Tổ ấm phải ấm
Đăng thảo luận